Trong trường đua điền kinh, các vận động viên thi chạy thì “tranh cướp từng giây từng phút” đối với thời gian, còn các vận động viên thi ném đĩa thủ lại cố gắng giành thêm “từng thước từng tấc”.
Các vận động viên ném lao thường dùng phương pháp chạy lấy đà, vào lúc chạy đạt tốc độ nhanh nhất thì ném vật cần ném đi, vì như vậy làm cho vật ném trước khi rời ray đã có tốc độ chuyển động tương đối cao, cộng thêm động tác ném mạnh của vận động viên sẽ làm cho vật ném có sức để bay đi xa.
Còn khi ném đĩa vận động viên buộc phải đứng trong vòng ném quy định. Trong vòng ném đĩa đường kính chỉ rộng mấy mét, không thể tiến hành động tác chạy lấy đà, còn nếu tuỳ ý lựa chọn tư thế đứng yên đế ném đïa đi thì ném không xa được. Muốn cho đĩa sắt trước khi rời tay
có được tốc độ chuyển động nhất định thì động viên phải dùng động tác ném quay mình tại chỗ để tăng nhanh tốc độ rời tay của đĩa nâng cao thành tích ném xa, đồng thời còn có thể cấp cho đĩa sắt một tốc độ quay nhất định khiến cho nó khi bay trong không trung giữ được hướng trục của nó, giảm bớt sức cản của không khí.
Khi bánh trước và bánh sau của xe đạp đang lăn, đó chính là hai vật chuyển động quay với tốc độ nhanh, chúng cũng có xu hướng giữ cho trục quay không đổi, vì thế làm cho xe đạp không đổ.
Người ngồi trên xe đạp có lúc có thể làm cho xe nghiêng về một bên mà mất thăng bằng, lúc đó chỉ cần nắm chắc chủ động là có thể điều chỉnh được vị trí của bánh trước; hơn nữa phần thân trên của người ngồi trên xe đạp cũng không ngừng thay đổi vị trí để giữ cho xe thăng bằng, những động tác điều chỉnh vị trí ấy là do người ngồi xe đã quen thành phản xạ tôi.
Khi xe đạp dừng lại, bánh xe không quay nữa thì cũng chẳng còn xu hướng giữ nguyên trục quay và xe dễ đổ xuống. Còn nếu như nhất định muốn giữ cho xe không đổ thì chỉ có thể dựa vào động tác thăng bằng của thân người để làm việc đó. Các diễn viên xiếc có thể biểu diễn
các tiết mục đặc sắc trên một xe đạp đứng yên là do các diễn viên đã nắm vững một cách thành thạo kỹ xảo giữ thăng bằng.