Bề mặt của bất kỳ chất lỏng nào cũng đều giống như một chiếc màng căng lên. Phân tử của lớp bề mặt chất lỏng do bị sức hút của phân tử bên trong nên đều có xu thế chuyển động vào bên trong vì thế làm cho bề mặt chất lỏng có xu thế co lại. Lấy một khung bằng dây thép trên đó buộc một sợi chỉ không căng lắm rồi nhúng khung vào tước xà phòng một lúc, sau khi nhấc ra thấy trên khung có một lớp màng xà phòng rất mỏng và rất căng, hai mặt của lớp màng này ở phía trái sợi chỉ thì màng bên phải lập tức co lại đồng thời làm cho sợi chỉ cong về phía bên phải.
Các bạn nhỏ thích thổi bong bóng xà phòng, trong bong bóng xà phòng có không khí, hai mặt trong ngoài của bong bóng đều co lại, cho đến khi không thể ép chặt được không khí ở bên trong nữa thì bong bóng thôi co lại và biến thành một giọt nhỏ hình cầu. Nhưng bong bóng xà phòng không thể tồn tại lâu đài vì nước xà phòng có trọng lượng nên sẽ chảy xuống phía dưới bong bóng, kết quả là làm cho phía trên trở nên mỏng, cường độ yếu đi, không khí ép vào đó làm vỡ bong bóng.
Những giọt nước bắn vào lá sen trên mặt nước, vì trên lá sen có những sợi nhỏ nên nước không bị lá hấp thụ, mà bề mặt giọt nước thì lại muốn hết sức co nhỏ lại nên nó đã trở thành hình cầu ở trên lá sen, trượt đi trượt lại long lanh màu sắc như những hạt ngọc quý để trên đĩa.
Nguyên lý rất đơn giản, nếu một vật mà độ lớn của thể tích không thay đổi thì chỉ khi thành hình cầu, bề mặt của nó mới là nhỏ nhất. Trong bong bóng xà phòng có không khí, khi đã co lại tới thể tích nhỏ nhất thì cũng không thể co lại thêm được nữa. Trong giọt nước có nước, khi co đến thể tích nhỏ nhất thì cũng không thể co thêm được nữa. Như vậy sau khi thể tích của chúng đã được xác định, bề mặt ngoài đã co đến mức nhỏ nhất, thì chúng chỉ có thể trở thành hình cầu.